Đọc và ... suy ngẫm !

Kỹ sư XD

Thành viên nhiệt tình
Tham gia
21/5/08
Bài viết
162
Điểm thành tích
18
Tuổi
44
Website
www.vpb.com.vn
Ngọn nến thứ tư ...
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Bốn ngọn nến đang chậm rãi cháy trong một căn phòng. Bầu không gian trong phòng tĩnh lặng tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của những ngọn nến. Cây thứ nhất than vãn :" Ngọn lửa của ta biểu tượng của sự thái bình, hòa thuận. Thế nhưng đời nay những cái đó thật chông vênh. Thế giới hiếm khi im tiếng súng, người với ngừơi , thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng chẳng mấy khi không cãi cọ". Thế rồi ngọn nến leo lắt, ngọn lửa mờ dần cho tới khi ánh sáng lụi tắt hoàn tòan.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể:" Ta là Niềm Tin. Thế nhưng trong thế giới này hình như ta đã trở nên kẻ thừa thãi, một món xa xỉ. Biết bao kẻ sống chạy theo thời không cần tơí niềm tin". Nói rồi ngọn nến từ từ tắt, tỏa ra một làn khói trắng luyến tiếc. "Ta là Tình yêu- ngọn nến thứ ba nói -Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta qua một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những người ruột thịt nhất của mình". Dứt lời phẫn nộ , ngọn lửa vụt tắt."
Căn phòng trở nên tối tăm hơn. Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa vẫn tiếp tục phát ra ánh sáng, nhấp nháy như ngôi soa độc nhất giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt một cô bé bước vào phòng. Thấy 3 ngọn nến bị tắt, cô bé thốt lên:" Tại sao các bạn không cháy nữa? cuộc sống này luôn cần tới các bạn. Hòa bình, Niềm tin và Tình yêu phải luôn tỏa sáng tới cùng kia mà!". Cây nến thứ tư nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong góc phòng lên tiếng đáp lời cô gái:" Đừng lo. Tôi là Hy vọng. Nếu tôi còn cháy, dù ngọn lửa rất mỏng manh, chúng ta vẫn có thể thắp sáng lại Hòa Bình, Niềm tin và Tình yêu".
Mắt cô bé sáng lên. Cô dùng cây nến thứ tư-Hy vọng thắt sáng trở lại các cây nến khác.
[/FONT]
 
T

thuantke

Guest
không biết có hay không?

Em có lạnh không?

Nó ngồi co ro ở góc giường, tay bó gối, cằm tựa đầu gối, mắt nghiêng nghiêng nhìn ra cửa sổ… Cây trứng cá vẫn đứng đó, lá rũ xuống, dường như nó đã ngủ rồi, cơn gió nhẹ nhàng ru cây say giấc. Chốc chốc, lá khẽ đu đưa rồi ngoan ngoãn như đứa trẻ trong nôi…
 
Last edited by a moderator:

Kỹ sư XD

Thành viên nhiệt tình
Tham gia
21/5/08
Bài viết
162
Điểm thành tích
18
Tuổi
44
Website
www.vpb.com.vn
Câu chuyện cuộc đời ...
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif][/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta, ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại các ký ức vui, buồn, các tình cảm mà chúng ta đã từng trải qua,... mọi thứ, chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sung sướng khi đã trải qua những giờ phút đó. Và từ bây giờ, chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của chúng ta là một quyển sách, đó là quyển sách cuộc đời. Quyển sách này chưa kết thúc, chúng ta là những người viết nên trang sách cho chính chúng ta. Và vì thế, hãy hít một hơi thật sâu vào và bắt tay vào việc.

[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Gia đình: Đã có bao giờ bạn nói với cha mẹ, anh chị em của bạn rằng bạn yêu thương họ chưa? Tôi dám nói là chưa. Chúng ta đôi khi không để ý đến những gì chúng ta có và không trân trọng nó. Chúng ta không tỏ bày sự yêu thương của chúng ta với những người trong gia đình, để rồi một ngày kia, ta phải hối tiếc vì điều đó. Tôi đã mất đi ông bà nội, và cả bà cô nữa. Tôi cảm nhận rất rõ sự hối tiếc trong lòng vì đã không nói lên được lời yêu thương đối với họ. Và bây giờ, họ đã ra đi, tôi không còn cơ hội để làm được điều đó nữa.

Bạn bè: Đã có bao giờ, bạn định nghĩa bạn bè của mình phải là người thế nào chưa? Tôi cũng dám chắc là chưa, và tôi chúc mừng cho bạn vì điều đó. Chúng ta phải có bạn bè, và chúng ta trân trọng tình bạn mà chúng ta đang có với nhau. Tôi rất hân hạnh được làm quen với rất nhiều người bạn, những người đã không hề để ý đến các tính xấu của tôi mà làm bạn và chia sẻ mọi sự với tôi. Và tôi biết rằng khi họ cần, tôi sẽ ở bên cạnh họ.

[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Hôn nhân: Bạn có bao giờ nghĩ về cuộc sống gia đình chưa? Tôi không dám nói đến điều này nhiều. Vì bản thân mình cũng chưa có kinh nghiệm, nhưng sự tưởng tượng của con người là vô hạn. Bạn có nghĩ rằng hôn nhân sẽ gắn kết hai người lại với nhau không? Rằng bạn phải chấp nhận tất cả mọi thứ của đối phương và chung sống với nhau. Tôi không nghĩ sâu xa đến thế. Tôi chỉ hy vọng rằng mình làm được điều này. Nếu có một lúc nào đó, tôi, hay đối tượng của tôi tức giận, điều duy nhất tôi làm là ôm người đó vào lòng và nói "Anh yêu em" bởi vì tình yêu thì xóa đi các bất đồng và gắn kết chúng ta lại với nhau.

Con cái: Con cái là hình ảnh của chúng ta. Vì thế, hãy cố gắng tạo ra một hình tượng tốt, mà qua đó, chúng ta có thể thấy được kết quả của điều chúng ta làm qua con cái chúng ta. Và chúng ta hạnh phúc về điều đó.

Sự nghiệp: Bạn có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chưa? Chắc là có rồi bạn nhỉ. Nhưng cho dù gì đi nữa, hãy nhớ lấy nguyên tắc của sự thành công: "Nỗ lực trước, gặt hái sau". Hãy cố chiêm nghiệm điều này. Nó rất quan trọng đối với bạn. Và hãy nhớ, không hề có cố gắng nào là vô ích cả. [/FONT]
 
G

goldenfish

Guest
Câu chuyện cuộc đời ...
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]
[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Tình yêu: Bạn có bao giờ nghĩ người yêu của mình phải là người như thế nào chưa? Tôi dám chắc là rồi. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng, người yêu lý tưởng của mình là không hề tồn tại không? Rằng điều bạn cần là một người chia sẻ với mình như một người bạn và hơn thế nữa không. Rằng tình yêu giống như một cuộc chơi kéo co giữa hai người không? Khi bạn và bạn của mình có tranh chấp, nếu cả hai người cùng kéo, sợi dây sẽ đứt, nhưng nếu một người kéo, còn người kia thả, sợi dây sẽ không đứt mà bền vững mãi không. Nhưng bạn hãy nhớ, nếu bạn là người kéo, đừng kéo quá nhiều, vì sợi dây không dài lắm để đối phương thả đâu. Đừng bỏ phí bất kỳ cơ hội nào. Hãy trân trọng những gì mình có.

[/FONT][FONT=Arial, Helvetica, sans-serif] [/FONT]

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, trước miếu Quan Âm...
 

Kỹ sư XD

Thành viên nhiệt tình
Tham gia
21/5/08
Bài viết
162
Điểm thành tích
18
Tuổi
44
Website
www.vpb.com.vn
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]"Phần quan trọng nhất trong cơ thể của mỗi chúng ta là gì?". Đó là câu hỏi mà mẹ đã hỏi tôi lâu lắm rồi, và cũng đã nhiều lần lắm tôi chưa tìm được một lời giải thích xác đáng để thuyết phục được mẹ.

Khi còn bé, tôi cho rằng đôi tai là quan trọng nhất vì chúng thật sự cần thiết để tôi lắng nghe tiếng giảng bài của thầy giáo và những âm thanh chung quanh mình.

- Không phải như thế, con yêu - mẹ nói - Rất nhiều người mất thính lực vẫn sống và làm việc được đó thôi.

Vài năm sau đó tôi cho rằng đôi mắt là câu trả lời hoàn hảo nhất, nhưng mẹ vẫn không đồng ý bởi, theo mẹ, nhiều người khiếm thị vẫn thành công trong học tập và công việc.

Thời gian trôi qua, tôi đã bắt đầu trưởng thành nhưng lời giải đáp cho câu đố của mẹ vẫn còn để nghỏ.

Năm ngoái, ông nội tôi qua đời. Tất cả mọi người đều đau buồn và ai cũng khóc. Thậm chí bố tôi cũng khóc, và đó là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố khóc. Trong ngày đưa tang ông, mẹ đến bên tôi và nói: "Con đã biết phần nào là quan trọng nhất hay chưa?". Tôi thật sự bất ngờ khi mẹ hỏi vào lúc này, mặc dù tôi biết câu hỏi đầy ý nghĩa này của mẹ vẫn chưa được tôi giải đáp.

Mẹ nhìn khuôn mặt bối rối của tôi: "Câu hỏi này rất quan trọng. Nó cho con biết rằng con vẫn đang tồn tại trong cuộc đời này. Mỗi câu trả lời trước kia của con đều không làm hài lòng được mẹ nhưng hôm nay mẹ muốn con ghi nhớ bài học này".

Mẹ nói trong nước mắt: "Đó là đôi vai". Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, mẹ tiếp tục: "Khi một người bạn hay một người yêu quý nào đó của con đau buồn, họ cần một điểm tựa để dựa đầu vào đó và khóc. Và đôi vai của con sẽ giúp được họ. Mỗi người đều cần có một bờ vai của ai đó để khóc một vài lần trong cuộc đời. Mẹ chỉ hy vọng chung quanh con có đủ tình thương yêu và những bờ vai ấm áp để con có thể dựa vào mỗi khi con cảm thấy cần thiết. Điều quý giá nhất trong mỗi chúng ta không phải là chỉ nghĩ riêng cho bản thân chúng ta, mà là một sự cảm thông với những nỗi buồn của những người chung quanh ta. Mọi người có thể quên những gì con nói..., quên những gì con làm..., nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên được bờ vai của con đã từng gánh đỡ những đau khổ và mất mát của họ".
[/FONT]
 

tuyenvm

Thành viên nhiều triển vọng
Tham gia
24/9/07
Bài viết
10
Điểm thành tích
1
Thư của tổng thống Abraham Lindcoln!

Bức thư của cố tổng thống Mỹ Abraham Lincoln (1809-1865) gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học. Được viết ra từ gần 200 năm trước, lại là ở nước Mỹ, nhưng bức thư vẫn giữ nguyên tính “thời sự” và gợi nhiều suy nghĩ cho chúng ta.
------------------------

Kính gửi thầy...

Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này.

Rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết cứ mỗi kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một người chính trực, cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ gặp một nhà lãnh đạo tận tâm.

Bài học này sẽ mất nhiều thời gian tôi biết, nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng mỗi một đồng đô la kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với 5 đô la nhặt được trên hè phố.

Xin hãy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cho cháu tránh xa sự đố kị. Xin hãy dạy cho cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ đánh bại nhất.

Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách, nhưng cũng hãy cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.

Ở trường xin thầy hãy dạy cho cháu biết chấp nhận thi trượt còn vinh dự hơn gian lận trong khi thi. Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm.

Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng đối với những người hoà nhã và cứng rắn đối với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.

Xin dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người nhưng cũng cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp.

Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã. Xin hãy dạy cho cháu biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt. Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yếm thế và cẩn thận trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.

Xin hãy dạy cho cháu biết rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình.

Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tai làm ngơ trước một đám đông gào thét và đứng thẳng người bảo vệ những gì cháu cho là đúng Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện được những thanh sắt cứng rắn.

Xin hãy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân bởi vì khi đó cháu sẽ có niềm tin tuyệt đối vào nhân loại.

Đây quả là một yêu cầu quá lớn, thưa thầy, nhưng xin thầy cố gắng hết mình. Nếu được như vậy thật là điều tuyệt vời đối với con trai tôi.
 

phtl.77

Thành viên sắp được phong Thành viên Năng động
Tham gia
9/6/08
Bài viết
43
Điểm thành tích
8
Bạn nghĩ thế nào?

Mình cũng vừa nhận được một thông điệp, xin chia sẻ cùng diễn đàn, các bạn cùng suy gẫm nhé.:confused:
 

File đính kèm

  • BanNghiTheNao.rar
    1,9 MB · Đọc: 213

visionfield

Thành viên rất triển vọng
Tham gia
18/8/08
Bài viết
28
Điểm thành tích
8
Tuổi
39
Một bài báo cũ

Bài giảng cuối cùng của một giáo sư bị ung thư:


Hãy mơ, và hãy sống...

Nếu được trình bày bài diễn thuyết cuối cùng trước khi chết, bạn sẽ nói gì? Với Randy Pausch, giáo sư tiến sĩ Trường đại học Carneigie Mellon (Mỹ), đó là cơ hội để truyền đi thông điệp về nghị lực sống.

Ngày 18-9-2007, tại giảng đường 400 người ở Trường đại học Carneigie Mellon, GS-TS Randy Pausch đã trình bày bài giảng cuối cùng trong đời. Một tháng trước đó, ông biết tin bệnh ung thư tuyến tụy của mình đã chuyển sang giai đoạn cuối. Bài giảng dài 76 phút nhan đề "Thật sự đạt được ước mơ tuổi thơ” của một người biết mình sắp chết đã ngay lập tức trở thành hiện tượng trên toàn nước Mỹ.
Đoạn phim ghi hình bài giảng nhanh chóng lan truyền trên Internet với hơn 6 triệu lượt người xem. Nó khơi dậy nguồn cảm hứng mạnh mẽ về nghị lực sống, niềm tin vào ước mơ và ý chí biến ước mơ thành hiện thực. Ngày 8-4, quyển sách Bài giảng cuối cùng của Randy Pausch đã được xuất bản tại Mỹ.
Tuổi Trẻ xin trích giới thiệu bài nói chuyện này đăng trên báo The Oncologist (tựa nhỏ do Tuổi Trẻ đặt).
Đối mặt với "bức tường"

Randy Pausch năm nay 47 tuổi, là giáo sư môn tin học, tương tác giữa người và máy tính, và thiết kế. Ông là cha đẻ của chương trình lập trình Alice, dạy học sinh lập trình thông qua việc làm phim và trò chơi video. Theo USA Today, hiện nay Pausch dành toàn bộ thời gian ở nhà chơi đùa với ba con, đứa lớn nhất 6 tuổi, nhỏ nhất 22 tháng tuổi. Trái với dự đoán của bác sĩ, ông đã vượt qua cột mốc "sáu tháng" và sống mạnh khỏe đến ngày nay, dù thỉnh thoảng vẫn phải nhập viện vì tác dụng phụ của hóa trị. Có lẽ tinh thần sống lạc quan đã giúp ích rất nhiều cho việc kéo dài sự sống của ông.
Video clip về bài giảng của Randy Pausch trên YouTube: http://www.youtube.com/watch?v=ji5_MqicxSo.

Bố tôi luôn dạy rằng nếu có một con voi trong phòng, hãy giới thiệu nó. Nếu bạn nhìn vào phim chụp gan của tôi, bạn sẽ thấy khoảng 10 khối u trong đó, và các bác sĩ bảo tôi còn khỏe trong vòng 3-6 tháng tới. Tin đó có cách đây một tháng, vậy bạn cứ tính xem... Chuyện là vậy đấy. Chúng ta không thay đổi được nó, mà chỉ phải quyết định sẽ phản ứng trước nó như thế nào. Nếu bạn cho rằng tôi phải tỏ ra buồn bã hay đau khổ, thì xin lỗi đã làm bạn thất vọng. Và tôi đảm bảo với bạn tôi không trốn tránh sự thật. Không phải tôi không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Gia đình tôi, ba đứa con và vợ tôi, chúng tôi vừa mới chuyển chỗ ở. Chúng tôi đã mua một căn nhà rất dễ thương ở Virginia vì sống ở đấy tốt hơn.
Một điều khác là hiện nay sức khỏe của tôi cực kỳ tốt. Thật sự tôi còn khỏe mạnh hơn đa số các bạn đấy! (Nói đến đây, ông nằm xuống sàn và biểu diễn hít đất bằng cả một và hai tay). Vậy bất kỳ ai muốn thương hại tôi, hãy xuống đây hít đất vài cái, rồi sau đó muốn thương hại tôi cũng được...
Hầu như tất cả chúng ta đều có những ước mơ tuổi thơ, ví dụ như trở thành phi hành gia, làm ra một bộ phim hoặc một trò chơi video. Đáng buồn thay, phần lớn lại không đạt được ước mơ đó. Khi còn nhỏ tôi có nhiều ước mơ rất cụ thể, như được ở trong môi trường không trọng lực, chơi cho đội bóng đá quốc gia, viết bài cho Bách khoa toàn thư thế giới, làm việc cho Hãng Disney... và tôi thật sự đã đạt được gần hết các ước mơ đó. Quan trọng hơn, tôi đã tìm ra cách để giúp những bạn trẻ thật sự đạt được ước mơ tuổi thơ của mình.
Trong quá trình thực hiện ước mơ, tôi đã gặp không ít khó khăn. Nên nhớ bức tường chắn trước mặt là có lý do của nó. Bức tường nằm ở đó không phải để cản lối bạn. Nó ở đó để cho ta một cơ hội thể hiện ta cực kỳ muốn một việc gì đó. Nó ở đó để chặn đứng những người không thật sự đam mê điều họ muốn...
Tôi sắp chết, nhưng vẫn vui sống
Tôi đã không vào được đội tuyển bóng đá quốc gia, nhưng tôi được nhiều hơn mất khi không đạt được ước mơ đó. Khi bạn thấy mình làm rất dở một việc gì đó mà chẳng ai buồn nói cho bạn biết sự thật thì đó không phải là một nơi tốt để dấn thân... Những người phê bình bạn là những người nói với bạn họ vẫn yêu và quan tâm đến bạn...
Khi tôi nói với hiệu trưởng Cohen (của Trường đại học Carneigie Mellon) rằng tôi sẽ trình bày bài nói chuyện này, thầy bảo: "Hãy nói với các sinh viên về sự vui sống, vì đó là điều tôi nhớ về thầy". Tôi trả lời: "Tôi làm được việc đó, nhưng nó chẳng khác nào cá nói về tầm quan trọng của nước". Ý tôi là tôi không biết làm sao để không vui sống. Tôi sắp chết mà vẫn rất vui vẻ. Và tôi sẽ tiếp tục vui sống mỗi ngày còn lại của đời mình vì không còn cách nào khác nữa.
Cho nên lời khuyên tiếp theo của tôi là bạn chỉ cần phải quyết định mình là Tigger hay Eeyore (tên hai nhân vật truyện tranh, Tigger là con hổ luôn yêu đời còn Eeyore là con lừa hay than thở). Tôi nghĩ lập trường của mình đã rõ trong vụ Tigger/Eeyore này.
GS Randy Pausch kết thúc bài giảng của mình bằng bản tóm tắt những bài học ông rút ra được từ cuộc sống:
- Lòng trung thành là một con đường hai chiều.
- Không bao giờ bỏ cuộc.
- Xin lỗi khi bạn làm hỏng việc và tập trung vào người khác, không phải bản thân bạn.
- Hãy xin ý kiến phản hồi và lắng nghe nó... Bất kỳ ai cũng có thể bị "nhai lỗ tai". Ít có người nào nói "Trời ơi, bạn đúng đó...". Khi người ta cho bạn phản hồi, hãy trân trọng và sử dụng nó.
- Thể hiện lòng biết ơn.
- Đừng phàn nàn. Hãy làm việc chăm chỉ hơn.
- Hãy giỏi ở một chuyên môn nào đó, nó làm bạn có giá hơn.
- Hãy tìm ra điều tốt nhất trong mỗi con người. Không có ai hoàn toàn xấu xa. Mỗi người đều có mặt tốt, hãy chờ đợi, nó sẽ xuất hiện.
- Hãy sẵn sàng. Vận may là khi sự sẵn sàng và cơ hội gặp nhau.
- Khi không đạt được điều bạn muốn, ít ra bạn cũng có được một thứ, đó là kinh nghiệm.
- Đây không phải là việc đạt được ước mơ mà là sống cuộc đời của bạn. Nếu sống đúng đắn, nhân quả sẽ báo ứng. Ước mơ sẽ đến với bạn.
THANH TRÚC trích dịch
 

luongthm

Thành viên rất triển vọng
Tham gia
28/8/08
Bài viết
29
Điểm thành tích
8
Tuổi
46
Website
www.virecorp.com
Cảm ơn các anh chị đã có những bài rất hay cho mọi người, đọc xong tôi thấy chúng ta đúng là những kĩ sư tâm hồn nữa. Rất tiếc tôi chưa có gì để chia sẻ cùng các anh chị, xong tôi sẽ gửi những trang viết bỏ ích này đến những người sống quanh tôi.
Cảm ơn nhiều
 
T

thietbidien

Guest
Ðại Vệ Chí Dị

Năm Mậu Tí, đời Vương Mạnh, hiệu Hoà Sản. Ngập lụt triền miên khắp đất nước. Ở kinh thành nước ngập đến ngang hông. Nước dâng cao làm chết hàng chục người. Dân kinh thành sống khổ sở, nheo nhóc.

Phường lái buôn nhân cơ hội ấy mà trục lợi, mớ rau con cá giá gấp chục lần. Kẻ lái buôn tên là Gió ở ngoại thành, nghe tin kiếm được bạc, vội vàng vào kinh thành để dò la giá cả, hòng tính kế làm ăn.

Vội vàng bất chấp mưa gió từ bên kia sông chèo thuyền sang. Đến giữa dòng thuyền xoay tít không sao đi được, thấy xa xa là núi Tản Viên bèn khấn thầm: "Thần cho con qua được quả này, con tạ thần một con lợn béo." Tức thì thuyền ngừng quay, mũi thuyền hướng bờ Nam lao vun vút, nhắm mắt đã thấy bờ.

Lái Gió lên bờ, vào làng Nhô mua con lợn bột mới sinh, dìm xuống nước cho uống đẫy bụng. Hai bên bụng lợn căng phềnh, thả dưới chân núi Tản. Lợn con ặc è chạy. Lái Gió chắp tay khấn: "Y lời một con lợn béo, thần phù hộ cho con làm ăn khấm khá, sau ắt hậu tạ, không dám sai lời."

Chuyến ấy Lái Gió vào kinh thành, bán thuốc trị tiêu chảy. Do nước ngập lâu ngày, bệnh dịch hoành hành. Thuốc bán chạy lắm. Lái Gió được cả túi bạc nặng. Lòng hớn hở qua sông về nhà.

Khi gần về đến nhà thì trời đã tối, ngang qua rặng cây, nghe tiếng nói chuyện xì xào, ngoảnh đi khoảnh lại không thấy bóng người. Lòng rất đỗi hoảng sợ, lắng nghe thấy tiếng vang vẳng trên cây: "Người lái buôn nước Vệ kia vừa lừa được cả thần đấy." Lại có tiếng khác: "Kẻ ấy thế nào cũng gặp hoạ, thần Tản Viên cho hắn về nhà gặp người thân lần cuối mà thôi."

Lái Gió nghe xong, cực kỳ hoảng loạn, ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Viết di chúc, dặn dò người thân. Rồi tắm rửa sạch sẽ trèo lên giường đắp chăn. Nằm được một lát bỗng nhỏm dậy sai người chạy đi mời ông từ giữ đền Tản đến.

Ông từ núi Tản đến nơi, thấy Lái Gió đã yếu lắm rồi. Ông bắt mạch xong nói: "Bệnh này do gian dối mà ra, nay chất hàn đã nhiễm tận xương tuỷ, chả mấy mà chết."

Lái Gió nghe xong, mới bật dậy cười ha hả nói: "Ta mời ông đến không sai, nếu ông nói thế mệnh ta còn lâu mới chết."

Cả nhà đang chuẩn bị hậu sự cho Lái Gió đều ngạc nhiên. Ông từ hỏi: "Mày lừa cả thần mà nói không bị phạt ư?

Lái Gió cười ngặt nghẽo nói: "Lừa thần có con lợn mà chết thì thiên hạ này chết hết rồi. Xin hỏi ngài, kẻ nào chức càng to, lừa càng to, tội càng to đúng không?"

Ông từ gật đầu. Lái Gió tiếp lời: "Cả nước Vệ này là nước lừa, triều đình dâng lễ tổ Hùng Vương bằng bánh chưng giả, bánh dầy giả. Trước mặt cả thiên hạ mà dám lừa, nào bị phạt làm sao. Cớ gì ta lại bị. Nay có danh sách này của những kẻ lừa thần, dối tổ tiên. Ông mang về cho thần xem. Nếu giết hết lũ ấy thì Gió này có chết cũng cảm phục cái ân uy của thần."

Ông từ cầm danh sách Lái Gió đưa ra về. Lái Gió nhỏm dậy, xỏ guốc đi lại nhởn nhơ. Pha chè mời hàng xóm đến uống.

Có người hỏi: "Ông không sợ sao?"

Lái Gíó cười đáp: "Cứ như ta suy thì hành pháp nước Vệ điều tra xem xét danh sách ấy mất 1000 năm, thần có nhờ Nam Tào, Bắc Đẩu, Diêm Vương cũng mất 100 năm. Huống chi khi xét đến tội lại phài dò con nhà ai, cháu nhà ai nữa thì thời gian không sao mà biết được. Mà đời ta đâu có sống được quá 50 năm nữa."

Lại nói đến ông từ núi Tản. Mang tờ đơn của Lái Gió về, qua sông sóng nước trùng trùng, ba ba, thuồng luồng vũng vẫy dữ dội. Trong bóng nước mịt mùng thấy Thuỷ Tinh cầm đinh ba cưỡi sóng lướt đi, dáng đầy kiêu hãnh. Thuỷ Tinh thấy ông từ mới hỏi: "Này bằng hữu, lâu quá không gặp. Cô ấy vẫn mạnh khoẻ chứ? Mà sao bằng hữu lại đóng giả ông Từ đi đâu thế?"

Sơn Tinh, tức ông từ, nói: "Ta đi xem dân Vệ lòng dạ thế nào mà lừa cả thần, đang dò xét định tội để trừng phạt răn đe kẻ khác đây."

Thuỷ Tinh cả cười mà nói: "Chẳng phải dân Vệ từ đời tổ tiên đã lừa đấy thôi sao?"

Sơn Tinh: "Tổ tiên lừa từ bao giờ?"

Thuỷ Tinh cười nhạt nhắc: "Ông không nhớ vụ thách cưới à? Ông liệu có tra được đến mấy nghìn năm hay không. Giờ nước Vệ đang ổn định. Người dân sống trong cảnh thanh bình, thoải mái làm ăn. Ông làm thế là gây rối trật tự công cộng, xét lại quá khứ. Cứ như tôi đây này, chuyện cũ ông với tôi giờ tôi cũng không nhắc tới. Hướng tới tương lai. Hiện nay không phải là mùa làm ăn của tôi đây sao? Ông mà điều tra thì đến ngọn rau cũng chả còn ai cúng cho ông. Thà có con lợn nhỏ còn hơn là không có. Nay việc dưới nước tôi có phần của tôi, việc trên cạn ông có phần của ông. Chúng ta chia nhau mà hưởng có phải lợi không?"

Sơn Tinh nghe xong thần người ra. Đoạn thò tay vào túi lấy tờ đơn của Lái Gió ngầm vò nát đi.

* * *

Dân kinh thành ngập lụt nheo nhóc, tiếng kêu ai oán. Quan tổng trấn kinh thành quát: "Chúng mày lười lắm, không chịu bảo nhau lấy gàu đoàn kết mà múc đổ ra sông. Kêu cái gì mà kêu."

Cả kinh thành nghe thấy đều phẫn nộ, việc ấy đến tai triều đình. Quan tổng trấn cả cười mà nói giữa bàn nghị sự: "Chúng tức thì làm được cái gì, chủ trương đâu đã vào đó rồi. Vừa rồi các thần gặp nhau bàn ở sông các ngài không thấy sao?"

Triêu đình hỉ hả gật đầu: "Ừ các thần trên kia đã chủ trương thế, chúng ta cớ gì mà phải lo lắng. Đúng là bọn dân đen, ngu thế không biết. Trời có lúc nắng lúc mưa. Đợi đấy vài hôm thì mưa tạnh, kêu gì lắm thế."

Họp xong ra nghị quyết: "Bất cứ kẻ nào nhân dịp mưa bão mà báng bổ triều đình, đều ghép vào tội phản nghịch. Bắt ngay tại chỗ. Còn việc phòng chống lụt lội đã có các cơ quan chức năng, ban ngành nghiên cứu tìm cách đối phó. Tạm thời nhân dân chủ động khắc phục khó khăn."

Nhân dân nước Vệ nghe lời, bảo nhau lấy gàu, xô, chậu múc nước tát ra sông.

Khổng Phu Tử đi qua thấy vậy khen: "Không ở đâu dân lành như dân Vệ."

Học trò là Tử Cống đáp: "Dân Vệ lành, nhưng người Vệ không thật."

Tử Lộ nói: "Bao giờ người Vệ thật, họ sẽ không lành nữa."

Khổng Tử chốt hạ: "Họ còn lành thì còn không biết cái thật."
(Người Buôn Gió's Blog)
 
G

goldenfish

Guest
Sao không post bên cái Hà Lội Phố nhỉ. :))
Cái này đúng là nên đọc ... và suy ngẫm.:-w
 
C

congminh86

Guest
Angles

Hai thiên thần đi chu du duới hình dạng của những người nghèo khó dừng chân ở một ngôi nhà khá giả. Hai thiên thần xin gia đình kia cho ở lại nhờ qua đêm nhưng gia đình đó rất khiếm nhã, tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ở. Khi hai thiên thần dọn dẹp chỗ ngủ trên sàn lạnh, thiên thần lớn tuổi hơn trông thấy một lỗ trên sàn nhà và ra tay sửa lại nó. thiên thần nhỏ hơn hỏi tại sao, thiên thần lớn trả lời : Mọi việc không phải luôn luôn như chúng ta thấy !

Đêm hôm sau, hai thiên thần lại dừng chân ở một gia đình nghèo và xin ở lại qua đêm. Hai vợ chồng bác nông dân túng thiếu về tài sản nhưng có thừa lòng hiếu khách nên đã mời hai thiên thần bữa ăn đạm bạc và mời họ ngủ trên giường.

Sáng sớm hôm sau, hai thiên thần thấy hai vợ chồng bác nông dân buồn rười rượi. Con bò duy nhất cung cấp sữa cho gia đình họ đã chết. Thiên thần nhỏ tuổi hết sức sửng sốt về việc đó và kết tội : "Gia đình thứ nhất rất giàu có thì người lại giúp họ. Gia đình này nghèo khó và hiếu khách thì ngài lại bắt con bò của họ phải chết".

"Mọi việc không phải luôn như chúng ta thấy" - Thiên thần lớn chỉ nói vậy.

Khi hai thiên thần lại tiếp tục lên đuờng, thiên thần lớn mới nói : "Khi chúng ta ở trong nhà kho của gia đình giàu có, ta để ý thấy có một kho vàng dưới cái lỗ ở nền nhà kho, nhưng chủ nhà lại thô lỗ và keo kiệt nên ta hàn cái lỗ đó lại, họ sẽ không bao giờ tìm đuợc vàng. Còn tối qua khi chúng ta đang ngủ trên giường nhà bác nông dân nghèo, thần chết đã tới và nói phải đem vợ bác nông dân đi. Ta đã đua con bò của nhà bác nông dân ra thay thế, và may mắn là thần chết đã chấp nhận con bò. Mọi thứ không phải luôn như chúng ta thấy !"
Lời bình : thế đấy, mọi chuyện nếu như nghe bằng tai và thấy bằng mắt chưa hẳn đã là sự thật. Hãy lắng nghe và nhìn bằng trái tim và lý trí , như thế mới rõ được sự thật là thế nào .
(st)
 

tuananhcn

Thành viên có triển vọng
Tham gia
1/1/08
Bài viết
7
Điểm thành tích
1
Tuổi
39
Hay quá, bài viết có nhiều ý nghĩa.
Triêu đình hỉ hả gật đầu: "Ừ các thần trên kia đã chủ trương thế, chúng ta cớ gì mà phải lo lắng. Đúng là bọn dân đen, ngu thế không biết. Trời có lúc nắng lúc mưa. Đợi đấy vài hôm thì mưa tạnh, kêu gì lắm thế."

Họp xong ra nghị quyết: "Bất cứ kẻ nào nhân dịp mưa bão mà báng bổ triều đình, đều ghép vào tội phản nghịch. Bắt ngay tại chỗ. Còn việc phòng chống lụt lội đã có các cơ quan chức năng, ban ngành nghiên cứu tìm cách đối phó. Tạm thời nhân dân chủ động khắc phục khó khăn."
Khổng Phu Tử đi qua thấy vậy khen: "Không ở đâu dân lành như dân Vệ."

Học trò là Tử Cống đáp: "Dân Vệ lành, nhưng người Vệ không thật."

Tử Lộ nói: "Bao giờ người Vệ thật, họ sẽ không lành nữa."

Khổng Tử chốt hạ: "Họ còn lành thì còn không biết cái thật."
 

phtl.77

Thành viên sắp được phong Thành viên Năng động
Tham gia
9/6/08
Bài viết
43
Điểm thành tích
8
Mình cũng xin góp- câu chuyện search trên mạng

Nói bởi trái tim

Tôi đang đi tới quán cà phê, suy nghĩ lung tung về những công việc ở cơ quan mình vừa làm xong và lớp học chuyên môn buổi chiều mà tôi giảng dạy, thì bỗng thấy có ai đó đập nhẹ vào tay. Tôi dừng: không có ai cả. Tôi đi tiếp. Lại thấy có ai đập nhẹ vào tay. Lần này tôi quay hẳn người lại, và nhìn xuống. Thằng bé đứng ở đó. Mắt nó màu nhạt, cũng có thể đó là do tôi có cảm giác từ hai gò má nhem nhuốc và mái tóc đen rối của nó. Nó chưa thể quá 6 tuổi. Mặt mũi bẩn, đi chân đất, áo rách, tóc rối bù.

Nó chẳng khác gì mấy so với hàng trăm nghìn hoặc hơn thế trẻ em mồ côi lang thang trên đường phố khắp thủ đô Ri-ô-đờ-Ja-nê-rô.

- Bánh mì, ông ơi??

Nếu sống ở Braxin, chúng ta có nhiều cơ hội để mua một thanh kẹo hay một cái bánh mì cho những đứa bé vô gia cư và mồ côi này. Tôi bảo nó đi theo tôi và chúng tôi cùng vào một tiệm giải khát:

- Cà phê cho tôi và cái gì đó ăn được cho cậu bạn nhỏ này? - Tôi gọi.

Thằng bé chạy đến quầy hàng và lựa chọn. Bình thường, bọn nhỏ này sẽ cầm đồ ăn và bỏ đi luôn, quay trở lại đường phố, nơi chúng đang phải lang thang, mà không nói lời nào. Nhưng thằng bé này lại làm tôi ngạc nhiên. Quầy giải khát khá dài, người ta đặt cốc cà phê ở một đầu và một cái bánh mì ở đầu kia. Thường người ta cũng biết là bọn trẻ đường phố xin được khách hàng mua cho cái bánh rồi sẽ bỏ đi ngay, mà người ta cũng không muốn cho chúng ở lại vì trông chúng rách rưới và bẩn thỉu.

Tôi bắt đầu uống cà phê của mình và khi tôi uống xong, trả tiền, tôi nhìn ra cửa mới phát hiện ra nó đứng ở ngoài (vì nó không được ở lâu trong cửa hàng), kiễng chân lên, tay cầm bánh mì, mắt gí vào cửa kính, quan sát.

"Nó làm cái quái gì thế ?!" - Tôi nghĩ.

Tôi đi ra, nó nhìn thấy tôi và chạy vụt theo. Thằng bé đứng trước mắt tôi, chỉ cao đến thắt lưng. Đứa bé mồ côi người Braxin ngước nhìn khách lạ người Mỹ cao lớn, là tôi, mỉm cười (một nụ cười có thể làm trái tim bạn phải ngừng vài giây), và nói: "Cảm ơn chú?!" Rồi, có vẻ lo lắng, nó gãi bàn chân và kiễng chân lên, nói to hơn: "Cảm ơn chú nhiều lắm ạ !"

Lúc đó, nếu tôi có thể thì tôi đã mua cả tiệm ăn cho nó.Trước khi tôi nói được câu gì, nó đã quay người bỏ chạy đi mất Khi tôi viết bài này tôi vẫn đang ngồi bên ngoài quán giải khát, nơi tôi mua chiếc bánh mì cho thằng bé. Tôi đã muộn giờ lên lớp. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy xúc động và nghĩ về thằng bé. Và tôi tự hỏi: nếu tôi bị xúc động đến thế chỉ bởi một cậu bé đường phố nói lời cảm ơn tôi vì một mẩu bánh mì, thế thì mọi người sẽ xúc động đến đâu khi chúng ta nói những lời cảm ơn - thực sự cảm ơn - vì những gì họ làm cho chúng ta. Hãy dành thời gian để nói những lời cảm ơn, và đừng bao giờ tiết kiệm lời cảm ơn cả!
 
T

thietbidien

Guest
Ba Phút Sự Thật

Trong cuộc đời làm văn của tôi, tôi mắc phải một khuyết điểm trầm trọng: Diễn đạt dài dòng.
Người đầu tiên dạy cho tôi sự hàm súc, cô đọng trong nghệ thuật ngôn từ là một thanh niên Cuba. Anh tên là Angtôniô Ếchxêvania, biệt danh là Măngđana (Quả táo). Anh mới 22 tuổi, sinh viên khoa ngữ văn. Ngày đó đất nước Cuba còn sống dưới chế độ độc tài Batitsta. Thói dối trá, đạo đức giả, lừa bịp được bọn Batítsta chọn làm quốc sách cai trị dân. Quốc sách này được lũ khuyển ưng văn hóa, văn nghệ tô vẽ, dệt gấm thêu hoa, nên ngày càng trở nên độc hại, ru ngủ không ít người Cuba vốn hào hiệp, cả tin, nhiệt tâm và lương thiện.
Măngdana tham gia tổ chức bí mật nhằm lật đổ chế độ Batítsta. Anh cùng với mấy người bạn thân tín trong tổ chức hoạch định một kế hoạch xé toạc bức màn quốc sách lừa mỵ của bọn độc tài và nói rõ sự thật với nhân dân. Kế hoạch khá mạo hiểm: Đánh chiếm Đài phát thanh quốc gia vào giờ phát thanh ca nhạc, giờ mà không một người dân Cuba nào không ngồi bên máy thu thanh. Sau khi đã dự liệu tính toán kỹ lưỡng đến cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất trong kế hoạch đánh chiếm, Măngdana cùng với bạn anh biết chắc rằng chỉ chiếm nổi đài phát thanh trong vòng 3 phút, có nghĩa là 180 giây đồng hồ, sau đó bọn bảo vệ dài sẽ tiêu diệt anh… Vậy là bài nói chuyện của anh sẽ phải chấm hết ở giây đồng hồ thứ 181. Anh đặt tên cho kế hoạch mạo hiểm này là "Ba phút sự thật".
Điều làm Măngdana lo lắng nhất không phải là việc đánh chiếm Đài phát thanh, cũng không phải là cái chết. Cái khó là anh phải nói được sự thật với nhân dân chỉ trong vòng ba phút!
Kết quả, Măngdana cùng các bạn anh, với lòng dũng cảm siêu phàm và tn thông minh tuyệt vời của tuổi trẻ, đã thực hiện chiến công thần kỳ này một cách toàn vẹn đúng như kế hoạch đã định: Bài nói của anh chấm hết vào đúng vào lúc những loạt đạn tiểu liên bắn thẳng vào ngực anh, vào tim anh ở giây thứ 181.
Sau ngày Cách mạng Cuba thành công, Ăngtôniô Ếchxêvania được nhà nước xã hội chủ nghĩa Cuba truy tặng danh hiệu Anh hùng dân tộc. Chiến công của anh được nhà thơ Nga Xô viết Éptusenkô viết thành bản tráng ca nổi tiếng "Ba phút sự thật". Câu chuyện về Măngdana dạy tôi một bài học lớn về nghệ thuật ngôn từ. Cả những đề tài lớn lao nhất như sự thật, như chân lý, đều có thể diễn đạt nó trong vòng 180 giây đồng hồ với điều kiện tác giả phải sẵn sàng đem mạng sống trả giá cho những giây đồng hồ quý báu đó.
Sài Gòn 13-2-1993
Phùng Quán
 

Kỹ sư XD

Thành viên nhiệt tình
Tham gia
21/5/08
Bài viết
162
Điểm thành tích
18
Tuổi
44
Website
www.vpb.com.vn
Đọc và ... suy ngẫm

Những câu chuyện, những lời khuyên, nhưng danh ngôn, ...
 

File đính kèm

  • tien bac.zip
    136,3 KB · Đọc: 116
H

Hugolina

Guest
Mẹ dạy con gái

Mẹ là người thầy đầu tiên và là người luôn sát cánh, nâng đỡ mọi khó khăn của cuộc sống. Những lời mẹ dạy về cuộc đời, tình yêu … cho con là những gì mẹ rút ra từ chính cuộc đời mẹ.

1.Về cuộc sống
-Con sẽ chẳng bao giờ đạt được điều gì, dù là nhỏ nhất, nếu lúc nào cũng chỉ ngồi im một chỗ.
-Biết trân trọng và đánh giá cao mọi niềm vui, dù là nhỏ nhặt nhất, trong cuộc sống. Đừng lúc nào cũng than vãn và mơ mộng về những thứ mà mình không thể có. Hạnh phúc là biết ước muốn vừa đủ.
-Những người khác có thể lấy đi của con nhiều thứ, ngoại trừ học vấn mà con đã dày công có được.

2.Về tình yêu
-Một người đàn ông đã yêu con thật lòng, anh ta sẽ tìm cách liên lạc lại với con cho dù con có hay không mong đợi điều đó.
-Con chỉ có thể làm thay đổi người đàn ông con yêu nếu anh ta thật tình cũng muốn thay đổi.
-Đừng bao giờ có tư tưởng kỳ vọng thái quá hoặc hoàn toàn ỷ lại vào sự chở che, giúp đỡ của bất kỳ người đàn ông nào, cho dù đó là chồng con. Người phụ nữ tài năng và hiện đại phải biết tự mình đi trên đôi chân của mình.
-Không nên chung sống một cách vội vàng với bất kỳ người đàn ông nào, bởi có thể anh ta không xứng đáng với tình yêu của con.
-Giữa hai người đàn ông: một người con có thể sống chung và một người con không thể sống nếu thiếu anh ta , hãy chọn kết hôn với người đàn ông thứ hai.

3.Về hôn nhân gia đình
-Đừng quá cố chấp hoặc lúc nào cũng cằn nhằn những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hôn nhân. Hãy biết tôn trọng và tin yêu lẫn nhau.
-Để có hạnh phúc với một người đàn ông, con phải biết “kết hôn” với cả cha mẹ và những người thân trong gia đình anh ta.
-Đừng bao giờ phục vụ, chiều chuộng chồng như một người đầy tớ chỉ biết lắng nghe; nếu không, con không những sẽ đánh mất lòng tự trọng và bản lĩnh của một người vợ hiện đại mà con còn có nguy cơ đánh mất luôn cả hạnh phúc gia đình.

4.Về vai trò làm mẹ
-Hãy luôn là người bảo vệ, chở che và chăm sóc con cái nhiều và tốt nhất.
-Thái độ thiên vị của người mẹ sẽ làm méo mó sự phát triển nhân cách của các con (cả đứa được thiên vị lẫn đứa không được thiên vị)
-Nếu muốn con mình tốt thì phải biết sống mẫu mực.
-Tình thương đích thực của người mẹ là tình thương vô điều kiện đối với các con.

5.Về nội trợ
-Công việc nội trợ tuy không còn là gánh nặng của người phụ nữ hiện đại song lại là một nghệ thuật sống và giữ gìn hạnh phúc.
-Đối với người đàn ông biết yêu thương vợ, bữa cơm gia đình thân mật và ngon miệng bao giờ cũng có giá trị hơn những bữa tiệc sang trọng chiêu đãi ở nhà hàng.

6.Về chuyện làm đẹp
-Hãy biết làm đẹp mỗi ngày vì chẳng người đàn ông nào không thích vợ (người yêu) của mình quyến rũ.
-Nghệ thuật trang điểm là biết cách tôn vinh những nét đẹp vốn có của mình một cách tự nhiên chứ không phải là cố tình thoa son trát phấn một cách lố bịch và kệch cỡm.
-Vẻ đẹp đích thực nằm trong sự giản dị, tự nhiên và có phong cách.

(Sưu tầm)
 

Kỹ sư XD

Thành viên nhiệt tình
Tham gia
21/5/08
Bài viết
162
Điểm thành tích
18
Tuổi
44
Website
www.vpb.com.vn
Chuyện kể rằng mỗi đứa trẻ khi chào đời đều được ban tặng một chén Ánh Sáng hoàn hảo. Nếu bạn biết chăm chút, từ chén Ánh Sáng đó sẽ mọc lên sức mạnh và bạn sẽ làm được nhiều điều thật có ích.

Ngược lại, nếu bạn ghen tị, nổi nóng hay hèn nhát, chính bạn đang thả vào cái chén một viên đá. Khi đó một chút Ánh Sáng sẽ bị văng ra ngoài, vì Ánh Sáng và viên đá không thể ở chung một chỗ.

Nếu bạn càng thả đá vào chén, Ánh Sáng càng bị văng ra ngoài nhiều hơn, và cuối cùng chính bạn sẽ trở thành một viên đá.

Viên đá không lớn lên, cũng không thể chuyển động. Đến một lúc nào đó, rất có thể bạn sẽ chán làm viên đá. Bạn còn một cách là lật úp cái chén xuống để những viên đá rơi ra ngoài và Ánh sáng sẽ mọc lại từ đầu.

Có một câu nói: "Đừng bao giờ mang đến cho người khác những điều mà bạn không muốn họ mang đến cho bạn.” Nếu bạn phạm phải những lỗi lầm, bạn đánh mất dần món quà bạn được ban tặng từ lúc chào đời, dần dần bạn sẽ biến mình thành con người khác. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ tỉnh ngộ, và hãy nhớ rằng Ánh Sáng luôn ở trước mắt bạn. "Hãy can đảm làm lại từ đầu nhé bởi không có điều gì là quá muộn cả."
 

Tải bộ cài phần mềm Dự toán GXD, Đấu thầu GXD, Thanh Quyết toán GXD, Quản lý chất lượng GXD. Dành cho người mua bản quyền
Kích để xem khóa học Dự toán công trình
Kích để xem khóa học Dự toán công trình
Phần mềm quản lý chất lượng công trình QLCL GXD
Tìm hiểu khóa học Thanh Quyết toán GXD

Các bài viết mới

Top