Lá thư từ thế giới bên kia

  • Khởi xướng levinhxd
  • Ngày gửi
L

levinhxd

Guest
Dành một phút ngoài những thảo luận chuyên môn, mong các thành viên của GXD hãy đọc lại 1 lần nữa lá thư này dù đã một lần từng đọc, vì biết đâu chỉ một chút sơ sẩy, những người quanh ta - thậm chí là chính ta lại phải một lần buồn đau vĩnh viễn!
Ngày 27-7 đã qua đi, chúng ta tiếc thương hàng vạn liệt sĩ đã hy sinh và bao đồng bào đã chết trong chiến tranh. Nhưng chúng ta cũng hãy choàng tỉnh để nhận ra rằng: hàng ngày, hàng giờ, có bao nhiêu người vô tội vẫn ngã xuống vì một đại dịch vô cùng tồi tệ: Tai nạn giao thông!

Lá thư từ thế giới bên kia


Bài viết gửi hương hồn cháu Nguyễn Tấn Phát và những nạn nhân tử vong trên chuyến xe Hà nội Ninh Bình 12-6-2009.

Thưa các ông, các bà, các bậc cha mẹ, các cô chú, các anh chị và các bạn.

Khi viết thư này thì cháu, Nguyễn Tấn Phát, đã ở bên kia thế giới, dù mới sống ở nhân gian được bốn năm nay. Hơn một tuần nay, người mẹ thương yêu của cháu đang nằm trong bệnh viện, lúc tỉnh, lúc mê, đang trải qua những cơn đau đớn về thể xác và tinh thần tại một bệnh viện của tỉnh Hà Nam.

Mẹ cháu vẫn chưa biết là đứa con trai Tấn Phát yêu quí gọi là “cún”, đã rời khỏi thế gian. Dẫu rằng linh tính báo cho mẹ biết, “cún” Phát không còn nữa, tại sao không thấy vào thăm mẹ.

Bố đi công tác ở Ninh Bình và đã về quê từ mấy hôm trước. Ông bà nội nhớ cháu và muốn cả nhà xum họp. Thế là hai mẹ con ra bến xe phía Nam. Niềm vui khôn tả mỗi khi cháu được về nơi bố mẹ cháu đã cất tiếng chào đời. Cố đô Hoa Lư đẹp mê hồn với 99 ngọn núi, non nước hữu tình, có Đinh Bộ Lĩnh và Lê Đại Hành lên ngôi vua từ ngàn năm trước. Thật tự hào được sinh ra từ một miền đất như vậy.

Nhưng niềm vui thăm quê ấy chẳng được là bao khi xe bắt đầu chuyển bánh. Trên đường, hành khách bao lần thót tim vì xe chở đầy ắp mà tay lái vẫn “lụa” ngoằn ngoèo, ôtô tải lao ầm ầm, người đi máy lạng lách. Lẽ ra nên đi cho đúng phía bên phải thì các loại phương tiện giao thông thi nhau lấn đường sang bên trái. Nhiều lúc bác tài phải tránh ra tận mép đường mới thoát khỏi bị xe phía ngược chiều đâm vào.

Khi ôtô cách cầu Gián Khuốt vài cây, mẹ cháu gọi cho bố ra đón cháu ở ngã ba quốc lộ 1 và đường về cố đô Hoa Lư. Cháu biết bố đang đợi. Khi gặp, sẽ chạy đến ôm cổ và được bế bổng lên mây như mỗi bận bố đi làm về.

Nhưng khi mẹ vừa tắt điện thoại thì bỗng chiếc xe loạng choạng. Một người lái xe máy phóng chặn ngang đầu. Bác tài xế đã tránh sang bên thì lao luôn vào một bác đi xe đạp bên đường và lôi người này đi 15m. Mất tay lái, có thể do hoảng hốt, xe lao rầm vào một bức tường đá của nhà bên đường.

Mẹ cháu bất tỉnh, nhiều người nằm quằn quại trong xe đầy máu. Còn cháu ra đi luôn lúc đó, không kịp chào mẹ hay nhắn bố rằng lần này con sẽ mãi mãi không về.

Bố cháu đợi mãi không thấy xe về mà lẽ ra chỉ cần 15 phút nữa là gặp nhau. Gọi điện thoại không thấy trả lời. Hơn một tiếng sau, có người gọi cho bố với giọng nghẹn ngào “Anh có phải là chồng…”. Biết tai họa đã đổ xuống hai mẹ con.

Bố phóng xe máy đến nơi tai nạn, lật chiếu tìm các xác chết đắp chiếu bên đường, nhưng không thấy cháu đâu. Vào các bệnh viện cũng chẳng thấy. Mẹ cháu đã được đưa đi cấp cứu. Khi xe va vào tường, cháu đã bị văng và nằm dưới gầm ghế xe.

Xác cháu được đặt trong chiếu cùng một anh 15 tuổi, bé quá nên không ai nhìn thấy. Bố cháu khóc thảm thiết đi tìm. Cháu không thể nói rằng con đang ở đây, vì người âm nghe được người dương mà. Cho đến khi, có ai đó nhấc bổng lên, hơi ấm thân quen và nước mắt chảy ràn rụa xuống má thì cháu biết, bố đã tìm được đứa con bé bỏng.

Thế đấy, tai nạn giao thông đã cướp đi cuộc đời trong một phút, dù cháu mới bốn tuổi, đứa con trai yêu quí nhất nhà và cũng thông minh nhất đối với ông bà. Bố cháu là con một nên thấy cháu trai thì mừng vô cùng, yên tâm có đứa nỗi dõi tông đường. Biết bao niềm vui, hạnh phúc, nụ cười đi qua tuổi thơ khi cháu về thăm nội ngoại anh em ở Ninh Bình. Nhưng hôm nay nụ cười đã tắt trên gương mặt trẻ thơ vô tội.

Ông bác, anh trai của bà nội cháu, là người đi khắp đó đây thường kể, khách quốc tế đến Việt nam rất thích đất nước tươi đẹp và thanh bình, nhưng giao thông thì khủng khiếp nhất thế giới. Ông Rob McInerney – giám đốc điều hành của chương trình Đánh giá đường bộ quốc tế khu vực châu Á – Thái Bình Dương (iRAP) đã hoảng hốt khi nghe một người bạn khuyên khi qua đường đầy xe máy phóng hỗn loạn tại Hà Nội “Cứ băng qua đi, tự khắc xe sẽ tránh mình”.

Chắc rằng khi người lái xe bus chở hai mẹ con cháu, những hung thần xe khách, xe tải trên quốc lộ và kể cả người đi xe máy khi vượt qua mũi xe cháu đang đi cũng nghĩ thế “băng lên đi, bọn khác phải tránh”.

Không phải ngẫu nhiên mà WHO đã cho rằng, tai nạn giao thông tại Việt Nam đã trở thành đại dịch. Tỷ lệ tử vong cao nhất thế giới với 30-40 người mỗi ngày và hàng năm cướp đi hàng chục ngàn sinh mạng hơn cả những cuộc chiến tranh tàn khốc. Một đứa trẻ 4 tuổi như cháu chỉ là một trong hàng chục ngàn nạn nhân của sự cẩu thả và pháp luật vô thường.

Bà nội cháu kể rằng, một ông bác, anh trai của bố cháu, cách đây hơn 30 năm, mới được 18 tháng tuổi, bị sốt nặng. Đưa đi cấp cứu tại bệnh viện huyện thì các bác sỹ không biết làm thế nào hạ sốt. Và ông bà đành bó tay trước một cơn sốt đơn giản, rằng chỉ cần, dùng nước đá chườm có thể cứu được một mạng người. Nhưng thời đó nghèo đói và lạc hậu, không có nước đá lạnh, nên ông đã chết dần trên tay của người mẹ và là bà nội cháu bây giờ.

Nhưng thời mở cửa này, tất cả tấp nập và nóng vội cho ngày mai. Dân trí và quan trí không theo kịp thời đại, mới có chuyện ra đường, mạnh ai nấy chen chúc. Dù đất nước đã văn minh hơn, có đá để chườm giảm cơn sốt thì ngoài đường lại không cứu được những nạn nhân vô tội.

Cháu viết thư này từ dưới đáy mồ, dù đã yên nghỉ, lòng không khỏi quặn đau. Còn bao nhiêu đứa trẻ như cháu sẽ là những nạn nhân tiếp theo. Hay chính chúng phải mồ côi cha mẹ, người thân của chúng phải tàn tật suốt một đời, để lại nỗi đau khôn nguôi cho cả gia đình họ tộc và những hệ lụy trong xã hội.

Những đứa trẻ bé quá, chết đi dưới hàng ghế, không ai nhìn thấy. Ai đó đọc tin trên mạng, thở dài “lại chết người”, rồi quay sang chuyện mua sắm ở siêu thị.

Quí vị độc giả thương xót đến đâu cũng không thể đưa cháu về nhân gian. Cháu đã chết rồi. Cái chết thảm thương của đứa trẻ bốn tuổi dưới gầm ghế xe bus may ra cảnh tỉnh những hung thần xa lộ, những kẻ vô trách nhiệm trong giao thông. Hãy bình tâm lại một chút, nhất là mỗi khi định phóng nhanh, vượt ẩu. Những nhà quản lý xin để tâm vào phát triển vì đất nước, vì con người.

Điều đó sẽ cứu rỗi những linh hồn trẻ thơ oan uổng. Đừng để thêm nước mắt, nỗi đau và những nén hương cắm ven đường.

Hiệu Minh. 12-06-2009.

PS. Cháu Nguyễn Tấn Phát là cháu nội của cô em gái tác giả.

Bài viết lấy từ Blog tác giả Hiệu Minh​
 

Tải bộ cài phần mềm Dự toán GXD, Đấu thầu GXD, Thanh Quyết toán GXD, Quản lý chất lượng GXD. Dành cho người mua bản quyền
Kích để xem khóa học Dự toán công trình
Kích để xem khóa học Dự toán công trình
Phần mềm quản lý chất lượng công trình QLCL GXD
Tìm hiểu khóa học Thanh Quyết toán GXD

Các bài viết mới

Top