Tôi không phải là tác giả bài này, đây là câu chuyện tôi chép lại từ bạn kỹ sư chia sẻ lại với bạn.
Mỗi người với các cách khác nhau đến với nghề xây dựng này, không phải ai cũng giống ai, nhưng hầu hết sẽ giống nhau ở lòng yêu nghề, gắn bó với nghề. Dù vất vả, dù gian nan, nhiều căng thẳng và áp lực, thêm cái sự tạm bợ "xanh cỏ thì đến, ngói đỏ thì đi nữa". Nhưng không hề dễ rời đi tý nào. Bài viết cho thấy không phải người kỹ sư xây dựng nào cũng khô khan.
Khi đặt nét bút xuống quyết định cuộc đời của mình tôi biết có lẽ đã sai lầm. Nhưng sự sai lầm đó lại đền đáp cho tôi…
Nhớ lại những năm về trước tôi thi rớt đại học 2 lần, lần thứ 3 lại trượt tiếp với số điểm 16.5. Tôi coi như đời mình đã đi vào ngõ cụt.
Hụt hẫng. Bi đát. Thê thảm. Đó là nhưng tâm trạng tôi phải đối chọi với gia đình, bạn bè và chính bản thân mình.
“Chán nản. Chẳng lẽ lại tiếp tục thi lần nữa sao? Chắc khó mà thành hiện thực khi đã 3 lần thất bại trước sự lựa chọn của mình…”- nhiều lúc tôi trăn trở như thế.
Ba mẹ khuyên tôi nên đăng kí xét tuyển vào một Trường Dân lập với ngành xây dựng từ số điểm thi đại học lần trước. Không từ chối, cũng không suy nghĩ. Tôi đã đồng ý “dấn thân” vào cái nghề mà mình chẳng ưng thích bao nhiêu. Vì lúc ấy bí quá rồi. Nên đành chọn vậy.
Khi bước vào giảng đường đại học. Tôi mới thấy sức nặng sai lầm đã đè nặng lên đôi vai của mình, nhiều khi đôi chân như muốn quỵ xuống. Thật sự quá sức tưởng tượng của tôi: những đồ án, những bê tông cốt thép vô tri, những sàn dầm vô cảm, những hình vẽ AutoCad chằng chịt đường nét và con số… làm tôi choáng. Tôi chẳng biết mình đang học hay đang đi lạc vào cái thế giới đầy nguyền rủa kia nữa. Những lúc ấy tôi chán vô cùng. Tôi miên man nghĩ ngợi và tính rút lui. Nhưng rút lui làm sao được khi ánh mắt cha mẹ đã đặt hết hi vọng vào tôi. Thất bại 3 lần rồi giờ muốn thất bại lần nữa sao? Lúc đấy, tôi tự nhủ với mình phải vươn lên.
Tôi cố gắng bước lên, bước lên dần dần nấc thang của đời mình. Nó gay go và đầy trắc trở. Sao khó khăn như quả nặng ngàn cân bám vào đôi chân yếu đuối.
Có đêm tôi phải thức trắng để vẽ đồ án chằng chịt những con số, chằng chịt đường ngang, nét dọc. Rất mệt và khốn khổ. Tôi không biết mình có “hồn” nữa không khi đặt cả tâm trạng của mình vào cái máy vi tính vô tri.
Nhưng sự chăm chỉ và sự tham khảo sách, sự học hỏi từ các thầy, từ các anh/chị đi trước… đã giúp tôi “thăng hoa” tự tin đặt bước chân lên một bờ tri thức mới. Tôi lao vào học như con thiêu thân. Cố gắng bỏ qua những cái điều ác cảm mà bấy lâu nay mình đã đối chọi với nó. Tôi đi nhiều, nhận xét và học hỏi những công trình 8-10 tầng mà đâu đó nhan nhản trong thành phố đang nhộn nhịp xây dựng. Tôi rút ra cho mình kết luận mới. Song song đó là hỏi ý kiến thầy khi những điều mình bế tắc, không giải quyết được…Từ những điều ham học, tự trau dồi riêng cho mình. Vậy mà tôi đã có một thành công vượt bậc, khi kết quả năm đó hết sức khả quan.
Bốn năm đại học trôi qua. Thật sự là 1460 ngày thử thách đối với tôi. Nhưng tất cả những cố gắng ấy đã cho tôi bước dần đến đích vinh quang của đời mình. Vài ngày nữa thôi tôi sẽ đi thực tập. Sau đó làm tốt nghiệp đồ án để cầm tấm vé thông hành chuẩn bị quãng đời tiếp theo cho cái ngành mà lúc đầu mình chẳng yêu thích gì mấy.
Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn và tự tìm cho mình những điều hay từ cái nghề mình “dấn thân” vào. Tôi thật sự yêu các bản đồ án, yêu những cái dầm bê tông cốt thép vô tri. Sự thật nghề xây dựng đã cho tôi biết mùi “nếm mật nằm gai” như thế nào.
Tôi đang bước vào cái nghiệp của mình: Xi măng, bê tông, sàn nhà, thép…đang đồng hành bước đi với tôi.
Xây dựng - cái nghề ấy đã cho tôi nhiều kỉ niệm, sắp tới đây những công trình tương lai với rất nhiều trải nghiệm đang chờ tôi.
Mỗi người với các cách khác nhau đến với nghề xây dựng này, không phải ai cũng giống ai, nhưng hầu hết sẽ giống nhau ở lòng yêu nghề, gắn bó với nghề. Dù vất vả, dù gian nan, nhiều căng thẳng và áp lực, thêm cái sự tạm bợ "xanh cỏ thì đến, ngói đỏ thì đi nữa". Nhưng không hề dễ rời đi tý nào. Bài viết cho thấy không phải người kỹ sư xây dựng nào cũng khô khan.
Khi đặt nét bút xuống quyết định cuộc đời của mình tôi biết có lẽ đã sai lầm. Nhưng sự sai lầm đó lại đền đáp cho tôi…
Nhớ lại những năm về trước tôi thi rớt đại học 2 lần, lần thứ 3 lại trượt tiếp với số điểm 16.5. Tôi coi như đời mình đã đi vào ngõ cụt.
Hụt hẫng. Bi đát. Thê thảm. Đó là nhưng tâm trạng tôi phải đối chọi với gia đình, bạn bè và chính bản thân mình.
“Chán nản. Chẳng lẽ lại tiếp tục thi lần nữa sao? Chắc khó mà thành hiện thực khi đã 3 lần thất bại trước sự lựa chọn của mình…”- nhiều lúc tôi trăn trở như thế.
Ba mẹ khuyên tôi nên đăng kí xét tuyển vào một Trường Dân lập với ngành xây dựng từ số điểm thi đại học lần trước. Không từ chối, cũng không suy nghĩ. Tôi đã đồng ý “dấn thân” vào cái nghề mà mình chẳng ưng thích bao nhiêu. Vì lúc ấy bí quá rồi. Nên đành chọn vậy.
Khi bước vào giảng đường đại học. Tôi mới thấy sức nặng sai lầm đã đè nặng lên đôi vai của mình, nhiều khi đôi chân như muốn quỵ xuống. Thật sự quá sức tưởng tượng của tôi: những đồ án, những bê tông cốt thép vô tri, những sàn dầm vô cảm, những hình vẽ AutoCad chằng chịt đường nét và con số… làm tôi choáng. Tôi chẳng biết mình đang học hay đang đi lạc vào cái thế giới đầy nguyền rủa kia nữa. Những lúc ấy tôi chán vô cùng. Tôi miên man nghĩ ngợi và tính rút lui. Nhưng rút lui làm sao được khi ánh mắt cha mẹ đã đặt hết hi vọng vào tôi. Thất bại 3 lần rồi giờ muốn thất bại lần nữa sao? Lúc đấy, tôi tự nhủ với mình phải vươn lên.
Tôi cố gắng bước lên, bước lên dần dần nấc thang của đời mình. Nó gay go và đầy trắc trở. Sao khó khăn như quả nặng ngàn cân bám vào đôi chân yếu đuối.
Có đêm tôi phải thức trắng để vẽ đồ án chằng chịt những con số, chằng chịt đường ngang, nét dọc. Rất mệt và khốn khổ. Tôi không biết mình có “hồn” nữa không khi đặt cả tâm trạng của mình vào cái máy vi tính vô tri.
Nhưng sự chăm chỉ và sự tham khảo sách, sự học hỏi từ các thầy, từ các anh/chị đi trước… đã giúp tôi “thăng hoa” tự tin đặt bước chân lên một bờ tri thức mới. Tôi lao vào học như con thiêu thân. Cố gắng bỏ qua những cái điều ác cảm mà bấy lâu nay mình đã đối chọi với nó. Tôi đi nhiều, nhận xét và học hỏi những công trình 8-10 tầng mà đâu đó nhan nhản trong thành phố đang nhộn nhịp xây dựng. Tôi rút ra cho mình kết luận mới. Song song đó là hỏi ý kiến thầy khi những điều mình bế tắc, không giải quyết được…Từ những điều ham học, tự trau dồi riêng cho mình. Vậy mà tôi đã có một thành công vượt bậc, khi kết quả năm đó hết sức khả quan.
Bốn năm đại học trôi qua. Thật sự là 1460 ngày thử thách đối với tôi. Nhưng tất cả những cố gắng ấy đã cho tôi bước dần đến đích vinh quang của đời mình. Vài ngày nữa thôi tôi sẽ đi thực tập. Sau đó làm tốt nghiệp đồ án để cầm tấm vé thông hành chuẩn bị quãng đời tiếp theo cho cái ngành mà lúc đầu mình chẳng yêu thích gì mấy.
Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn và tự tìm cho mình những điều hay từ cái nghề mình “dấn thân” vào. Tôi thật sự yêu các bản đồ án, yêu những cái dầm bê tông cốt thép vô tri. Sự thật nghề xây dựng đã cho tôi biết mùi “nếm mật nằm gai” như thế nào.
Tôi đang bước vào cái nghiệp của mình: Xi măng, bê tông, sàn nhà, thép…đang đồng hành bước đi với tôi.
Xây dựng - cái nghề ấy đã cho tôi nhiều kỉ niệm, sắp tới đây những công trình tương lai với rất nhiều trải nghiệm đang chờ tôi.