C
casaudongdanh
Guest
Trời mưa rả rích... Hà Nội buồn, em cũng buồn. Tự hỏi lòng mình đâu rồi những ngày vui? Tìm trong ký ức những mảnh hạnh phúc, góp nhặt... tự ru mình. Niềm vui thì thường qua nhanh, chỉ có nỗi buồn là lắng đọng lại. Có phải vì thế mà người ta thường nhớ những kí ức buồn nhiều hơn?
Nếu có thể dùng bút xoá, em sẽ xoá sạch những gì ko vui, chỉ giữ lại cho mình những kỷ niệm đẹp. Nhưng như thế cũng chưa hẳn tốt thì phải. Ko có những ngày buồn làm sao biết trân trọng những nhiềm vui dù là nhỏ. Ko có mưa làm sao thấy nắng đẹp nhường nào.
Ngày còn đi học, em cũng yêu mưa lắm chứ. Thích nghịch mưa, thích đi lang thang dưới mưa với lũ bạn. Khi đó em đã nghĩ sau này có người yêu nhất định sẽ lôi anh ấy đi đuổi theo những cơn mưa với em. Giờ người lớn hơn tí, nhiều cảm xúc hơn tí lại thấy buồn mỗi khi trời mưa. Có lẽ vì mưa làm em nhớ lại những giọt nước mắt của em. Và chắc cũng vì chỉ có một mình em với mưa, mưa khiến em thấy lạnh lẽo và đơn độc lắm.
Em chẳng còn đi lang thang dưới mưa nhiều nữa, chỉ lặng lẽ ngồi một góc nào đó ngắm mưa, ngắm dòng người hối hả trốn mưa thôi. Tới lúc mệt nhoài, em sẽ hoà vào dòng người đó để đi về một nơi ko có mưa.
Mưa lạnh quá! Và mưa làm em thấy mình yếu ớt nữa...
Mưa... Hà Nội cũng bớt đi cái ồn ào, náo nhiệt. Buổi tối đi chơi ko còn thấy phố đông người, vì có mấy người lao ra đường khi trời mưa như em đâu. Nhưng hình như dưới mưa Hà Nội lại đẹp hơn, lung linh huyền ảo với những ánh đèn nhạt nhoà vì mưa. Mưa cũng làm nhạt đi màu sắc đô thị, Hà Nội trở nên trầm lặng hơn, cổ kính hơn, và có vẻ kiêu kỳ hơn nữa. Dù mưa hay nắng thì em vẫn thấy Hà Nội đẹp. Yêu Hà Nội lắm!
Nếu có thể dùng bút xoá, em sẽ xoá sạch những gì ko vui, chỉ giữ lại cho mình những kỷ niệm đẹp. Nhưng như thế cũng chưa hẳn tốt thì phải. Ko có những ngày buồn làm sao biết trân trọng những nhiềm vui dù là nhỏ. Ko có mưa làm sao thấy nắng đẹp nhường nào.
Ngày còn đi học, em cũng yêu mưa lắm chứ. Thích nghịch mưa, thích đi lang thang dưới mưa với lũ bạn. Khi đó em đã nghĩ sau này có người yêu nhất định sẽ lôi anh ấy đi đuổi theo những cơn mưa với em. Giờ người lớn hơn tí, nhiều cảm xúc hơn tí lại thấy buồn mỗi khi trời mưa. Có lẽ vì mưa làm em nhớ lại những giọt nước mắt của em. Và chắc cũng vì chỉ có một mình em với mưa, mưa khiến em thấy lạnh lẽo và đơn độc lắm.
Em chẳng còn đi lang thang dưới mưa nhiều nữa, chỉ lặng lẽ ngồi một góc nào đó ngắm mưa, ngắm dòng người hối hả trốn mưa thôi. Tới lúc mệt nhoài, em sẽ hoà vào dòng người đó để đi về một nơi ko có mưa.
Mưa lạnh quá! Và mưa làm em thấy mình yếu ớt nữa...
Mưa... Hà Nội cũng bớt đi cái ồn ào, náo nhiệt. Buổi tối đi chơi ko còn thấy phố đông người, vì có mấy người lao ra đường khi trời mưa như em đâu. Nhưng hình như dưới mưa Hà Nội lại đẹp hơn, lung linh huyền ảo với những ánh đèn nhạt nhoà vì mưa. Mưa cũng làm nhạt đi màu sắc đô thị, Hà Nội trở nên trầm lặng hơn, cổ kính hơn, và có vẻ kiêu kỳ hơn nữa. Dù mưa hay nắng thì em vẫn thấy Hà Nội đẹp. Yêu Hà Nội lắm!
Last edited by a moderator: