vitbau03
<font color="red">Thành viên BQL Diễn đàn</font>
- Tham gia
- 10/11/08
- Bài viết
- 319
- Điểm tích cực
- 5
- Điểm thành tích
- 18
[FONT="]Chẳng cần biết mọi việc sẽ đến đâu,còn hi vọng là còn chiến đấu,1 năm,2 năm mình không bao giờ tin nó chỉ là vài năm,người quan trọng nhất cuộc đời mình sẽ đi cùng mãi.nhớ ngày cuối tuần se lạnh 2 bố con 1 ấm trà,con pha trà,thử trà,2 bố con ngồi kể chuyện từ chuyện đi bộ đội của bố đến cách đối nhân xử thế của bố,con kể chuyện những gì con nhìn thấy, con cảm nhận cuộc sống giống bố,2 bố con như 2 người bạn,2 thế hệ có nhiều điểm tương đồng,những ngày này nhà mình đông khách,bạn bè bố từ mọi nơi đến thăm bố,con vẫn tươi cười nói bố cháu u lành không sao,ai cũng nói bố là người tốt nên gặp mọi điều tốt.con cười mà sao lòng con cứ thắt lại,con tìm mọi địa chỉ,mọi biện pháp để tìm thuốc cho bố. Con gạt mọi suy nghĩ tiêu cực của bố,con biét bố cũng cảm nhận được bệnh của bố nhưng con không cho phép cảm nhận đó nó ở bên bố lâu.
Con vừa cố gắng kiếm tiền nhiều hơn,kiếm thật nhiều chả vì lí do gì,bố chưa bao giờ cần đến tiền của con,bố có 1 cuộc sống an nhàn, ,mãn nguyện, bố chưa bao giờ coi trọng quá đồng tiền,tiền là cần nhưng không phải tất cả. Con kiếm tiền để mong 1 ngày có thuốc, có phương pháp chữa trị hiện đại con dùng số tiền đó để chữa bệnh cho bố, còn giờ mọi thứ con đặt hi vọng vào thuốc nam.
Giờ những ngày này, bố khỏe hơn nhiều so với lúc nằm viện,đi lại và ăn uống như bình thường, sau hơn 1 tuần con lại bị ốm,con không muốn bố lo cho con vì bố đã lo cho con từ lúc bé đến giờ rồi, vậy mà buổi chiều về bố đã đi mua thuốc cảm cúm cho con, đã mua mấy món con thích, đã giục mẹ con lấy chăn ấm cho con vì con rất sợ lạnh.
Viết những dòng này sao mắt mình cứ cai sè,nước mắt trào ra,con chưa bao giờ tin vào việc xấu sảy ra.
Mình cũng không biết khuyên gì ai, hay kinh nghiệm gì, nhưng mình mong những đứa con như mình quan tâm đến sức khỏe của bố mẹ nhiều hơn đừng như mình quá vô tâm chỉ biết nhận mà không biết cho đi, để đến lúc nhận ra lỗi lầm của mình mới sửa thì...
Giờ chỉ mong hợp thuốc, hợp thầy để bố mình ở bên mình,mình chưa thực hiẹn được lời hứa đi tây ninh với bố,đợi sức khỏe bố tốt hơn 2 bố con sẽ vào tây ninh, nơi bố đã đi bộ đội và nhiều người bạn của bố đã nằm lại mảnh đất này.
Cố gắng sửa những sai lầm của 1 đứa con quá vô tâm.[/FONT]
Con vừa cố gắng kiếm tiền nhiều hơn,kiếm thật nhiều chả vì lí do gì,bố chưa bao giờ cần đến tiền của con,bố có 1 cuộc sống an nhàn, ,mãn nguyện, bố chưa bao giờ coi trọng quá đồng tiền,tiền là cần nhưng không phải tất cả. Con kiếm tiền để mong 1 ngày có thuốc, có phương pháp chữa trị hiện đại con dùng số tiền đó để chữa bệnh cho bố, còn giờ mọi thứ con đặt hi vọng vào thuốc nam.
Giờ những ngày này, bố khỏe hơn nhiều so với lúc nằm viện,đi lại và ăn uống như bình thường, sau hơn 1 tuần con lại bị ốm,con không muốn bố lo cho con vì bố đã lo cho con từ lúc bé đến giờ rồi, vậy mà buổi chiều về bố đã đi mua thuốc cảm cúm cho con, đã mua mấy món con thích, đã giục mẹ con lấy chăn ấm cho con vì con rất sợ lạnh.
Viết những dòng này sao mắt mình cứ cai sè,nước mắt trào ra,con chưa bao giờ tin vào việc xấu sảy ra.
Mình cũng không biết khuyên gì ai, hay kinh nghiệm gì, nhưng mình mong những đứa con như mình quan tâm đến sức khỏe của bố mẹ nhiều hơn đừng như mình quá vô tâm chỉ biết nhận mà không biết cho đi, để đến lúc nhận ra lỗi lầm của mình mới sửa thì...
Giờ chỉ mong hợp thuốc, hợp thầy để bố mình ở bên mình,mình chưa thực hiẹn được lời hứa đi tây ninh với bố,đợi sức khỏe bố tốt hơn 2 bố con sẽ vào tây ninh, nơi bố đã đi bộ đội và nhiều người bạn của bố đã nằm lại mảnh đất này.
Cố gắng sửa những sai lầm của 1 đứa con quá vô tâm.[/FONT]
Last edited by a moderator: