blog radio 215 : Nước mắt hải âu

vietstar86

Thành viên mới
Tham gia
19/12/11
Bài viết
3
Điểm thành tích
1
Tuổi
37
(Blog Radio )- Tàu muộn. Chuyến tàu đêm chìm lấp trong những âm thanh xáo trộn của dòng người chẳng khác gì cái nhốn nháo, sự tất bật của ban ngày. Vào ga lúc 11g trên chuyến tàu từ Hà Nội về Sài Gòn tôi im lặng, chờ đợi và những bánh xe cũng bắt đầu lăn chậm rãi trên đường ray. Những âm thanh ồn ào ban nãy cũng tự dưng lắng xuống rồi im bặt, mọi người bắt đầu sải lưng lên những chiếc giường cứng, cũng có người chưa ngủ mà còn ngồi nhìn ra đâu đó bên ngoài khung cửa. Đêm xuống, không gian tĩnh mịch lại làm tôi quặn người, nằm vì không muốn nhìn thấy cái màu đen kịt ngoài kia. Đáng lẽ tôi có thể đi máy bay để nhanh và tiện hơn, nhưng tôi lại chọn đi tàu chỉ vì ý nghĩ muốn thời gian về Sài Gòn chậm lại. Hay nói đúng hơn là tôi đang một lần nữa trốn chạy giống như năm năm trước tôi đã leo lên chuyến tàu này để chạy trốn những sự thật của cuộc sống.


Tải Blog Radio 215 => Tại Đây
***

Em…

Cô em nhỏ mà cha tôi dẫn về trong một đêm mưa bão. Từ lúc ấy em là con nuôi của cha mẹ và tôi bất ngờ có trách nhiệm làm một anh trai.

Mẹ em đã mất, cha lại không cần em, em mồ côi, lạc lõng. Ngay cái khoảnh khắc đầu tiên ấy khi chạm phải đôi mắt ứ đỏ trong em tôi đã biết mình có một trách nhiệm quan trọng hơn của một người anh. Tôi muốn che chở, muốn bảo vệ em, muốn em được cười, được hạnh phúc. Em đã chiếm ngự trong tôi một vị trí không ai có thể thay thế và tôi yêu em. Yêu theo tháng ngày, những tháng ngày hạnh phúc quá đỗi bên cạnh em, yêu nụ cười không tìm thấy nước mắt trên gương mặt thánh thiện, yêu những lúc em thức đêm chăm sóc tôi khi ngã bệnh, yêu tiếng nói cằn nhằn trẻ con mỗi khi tôi về nhà muộn. Tôi yêu em, tất cả…

Em…

Bản tính bướng bỉnh, nhưng lại thích nép vào sự che chở của tôi. Thích ngắm biển vào buổi đêm, thích lang lang vào những chiều nắng nhạt, thích dạo bước trong những cơn mưa phùn nho nhỏ. Những sở thích đôi lúc tôi cảm thấy em quá mơ mộng và viễn vông, tôi cho là phí thời gian. Nhưng tôi vẫn thích khi được đi cùng em đến những nơi em thích. Trong suy nghĩ lúc đó tôi chỉ cần những giây phút này mãi mãi bình yên như nó vốn dĩ, giản đơn thế thôi. Tôi không cần danh vọng hay một cuộc sống cao sang mà chỉ cần mang cho em hạnh phúc. Và tôi đã luôn nghĩ rằng hạnh phúc của em chính là tôi.

Nhưng hình như những gì ta muốn, có khi quá đơn giản lại hoá ra là quá xa vời. Là số phận đã chặn lối tôi hay chính em đã muốn như thế? Tôi không còn nhớ được lý do là gì. Những lời giải thích của em cứ ráo riết trong khi đầu óc tôi trống rỗng. Em muốn dừng lại, muốn thoát khỏi vòng tay tôi. Cái ngày mà em nói em chỉ muốn làm vai trò của một đứa em gái chứ không muốn trở thành cô gái trong lòng tôi. Em bỏ tôi đứng lại, còn em tiếp tục bước đi. Nhưng sẽ bước một mình, chỉ một mình em trên con đường mà tôi và em đã có biết bao dự định cho tương lai. Tôi như người bị hụt chân, không được phép chống đỡ. Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là bỏ chạy.

blogradio215_1.jpg


ảnh minh họa blog radio 215

Quyết định chuyển công tác vào Hà Nội đã làm cho mẹ tôi khá bất ngờ, cha thì không nói gì còn em thì lảng tránh. Bắt đầu một cuộc sống khác ở nơi không có một ký ức. Mọi thứ thu hẹp lại chỉ còn công việc và công việc. Đến tối lại chìm vào dòng suy nghĩ và rít những hơi thuốc dài. Ừ nhỉ! Thuốc lá không biết từ bao giờ đã trở thành người bạn thân thiết. Sự cô độc, trống trải và cái lạnh của một thành phố xa lạ không biết đến niềm vui, tôi chỉ còn biết dùng khói thuốc để lấp đầy. Có những đêm không chịu nổi, tôi lái xe trên những con đường dài bất tận, để cho tiếng gió lấp đi âm thanh, tôi gào thét rồi khóc oà. Rồi lại tự hỏi. Tại sao?

Tại sao?

Và suốt năm năm, tôi không về nhà. Chỉ gọi điện về vào cuối tuần để cho cha mẹ yên tâm. Tôi hỏi mẹ em gái dạo này thế nào? Tôi muốn biết em sống có tốt không, mẹ lại hỏi tôi có muốn nói chuyện với Linh không? Tôi ậm ự rồi thôi, gác máy. Cứ như vậy tiến trình được lập đi lập lại như cái máy tua băng. Nhưng lần này tôi phải quay vào Nam thực sự. Dù muốn dù không thì cũng không thể không về thăm nhà một lần. Mẹ cứ gọi điện bảo tôi thu xếp công việc về nhà ít hôm cho bà nhìn mặt, bà lo là tôi ở một mình không biết chăm sóc bản thân sẽ thiếu ăn mà ốm đói. Tôi dây dưa, chậm trễ không biết bao lần, lần này thì không thể được nữa. Nhưng tôi phải đối mặt với em thế nào đây? Nên vui hay buồn, cười hay lạnh nhạt, im lặng hay nói thật nhiều như chẳng có gì xảy ra,tôi không biết. Em giờ chắc đã có bạn trai rồi nhỉ? Nghĩ đến đây tôi lại thấy lòng nặng thêm. Ai bảo rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất? Có những nỗi đau mà thời gian cũng phải bất lực.

Đêm lặng lẽ trôi, những tiếng còi tàu thi thoảng lại rú lên làm tôi không tài nào chợp mắt. Mấy ngày đi tàu qua thật nhanh. Nhìn vào đồng hồ tôi bỗng giật mình, chỉ còn vài giờ nữa là vào đến Sài Gòn.

blogradio215_2.jpg


ảnh minh họa blog radio 215

Ga tàu mở. Trước mắt tôi, là em đang mỉm cười, nụ cười thật tươi. Đáng lẽ giây phút này tôi nên vui mới phải vì em đã cất công ra đón, vẫn đỡ hơn so với ngày tôi đi em đã lặn mất tăm không một dấu vết. Nhưng sao thấy lòng nặng trĩu, tôi gần như muốn chạy đến ôm thật chặt lấy em, mặc cho dòng người đang qua lại, cho những nỗi nhớ bao tháng ngày tôi giam lõng tận nơi sâu thẳm đang vật dậy gào thét. Nhưng tôi hiểu, khoảng trời của tôi và em giờ đã không còn là một, đối mặt em mà sao tôi thấy mình thật xa tầm với. Không còn tôi bên cạnh, em đã tung bay, lột xác thành một con người hoàn toàn mới mất đi cái vẻ yếu đuối vốn dĩ. Em đã là một cô gái chững chạc, tự tin bước đi như lời đã nói của em ngày xưa. Nụ cười em không hề thay đổi, nhưng chắc chắc rằng nụ cười đó không còn chút đặc biệt nào dành cho riêng tôi.

Bất chợt, tôi nhớ ra việc mình chẳng nói gì về giờ giấc lúc đi trong điện thoại, sao em lại biết?

... nghe blog radio
 

Chủ đề tương tự


Top